“- Bà mà không bệnh, tôi vả cho gãy hết răng, toàn cãi cùn… bực mình!
Lão chồng tôi đấy! Mạnh miệng, mạnh chân tay thế mà toàn trốn ra xó nhà ôm mặt khóc rưng rức một mình!
Giọng đó đích thị cô em gái “la sát” của tôi! Chỉ giỏi mắng chị, ấy vậy mà chính nó lại là đứa cứu sống chị từ cõi chết trở về!”
Chị Thúy Bật khóc khi kể lại câu chuyện với chúng tôi
Chồng – khi đàn ông bật khóc!
Ngẫm lại cái ngày mới phát hiện ung thư phổi giai đoạn 4 (28/10/2017) tôi cứ nghĩ giờ mình đang ăn cơm với “ông bà ông vải” rồi chứ đâu còn đi cấy đi gặt được như thế này nữa. Ở làng, hễ ông bà nào phát hiện ung thư giai đoạn mới chơm chớm thôi mà cũng chỉ lay lắt được vài tháng. Còn tôi, chắc các cụ “giận” rồi, không cho về trời sớm, phải ở lại hành cho lão chồng bớt khô khan, bớt kiệm lời để có cơ hội lấy vợ 2 thì mới cho tôi xuống chăng? Hihi
Lại nói lão chồng, mấy chục năm nằm cạnh nhau chẳng bao giờ nói ngọt với vợ được một câu, câu trước câu sau là hục hoặc, khó chịu hoặc kệ cho vợ nói cả ngày. Nhiều khi tưởng lão khinh mình cũng nên. Có khi khinh thật, ông nhỉ? Gần 2 năm nay cấm có thấy ông ý nặng lời. Hay lão nghĩ sắp được giải thoát rồi nên cam tâm chịu đựng thêm ít nữa? Tính tôi kể cũng lạ, không được nghe lão lên cơn bực bội lại thấy bất an. Hôm trước cố tình trêu, ông sắp được lấy vợ 2 rồi, thích không? Ông ý lúc đầu còn nhẹ nhàng bảo đừng nói linh tinh mà tôi tự nhiên “ngứa họng” (chắc do biến chứng sau xạ trị) cứ nói mãi nói dài, nói thành cơn không dứt. Điên tiết không nói lại được nữa ông gân cổ lên – đúng cái vẻ mặt mà xưa tôi đã từng rất sợ hãi: “Bà mà không bệnh, tôi vả cho gãy răng, lèm bèm, cãi cùn… bực cả mình!”. Thế mà tôi im thật, tôi im chẳng phải vì sợ mà vì đột nhiên thấy thương ông ấy. Hoá ra, ông ấy đã rất nhiều lần nén nỗi bực vào trong vì liệt tôi vào dạng – không thèm chấp. Ngay hồm đó, chập choạng chiều, “buồn chân buồn tay” tôi đứng dậy ra vườn hái nắm rau, tới góc chuồng lợn, thấy có bóng người và tiếng sụt sịt như đang khóc. Tôi cố căng mắt nhìn, hoá ra ông chồng tôi đang úp tay vào mặt, già thế mà còn đứng khóc rưng rức như trẻ con, tưởng mạnh mẽ thế nào!?!
Tôi biết ý, cứ để cho lão khóc đã đời không lát ăn cơm lại khó nhìn nhau. Chuyện cứ thế qua đi, ông ý vẫn đưa tôi đi hoá trị hàng đợt. Mỗi lần hoá trị là một lần muốn bỏ cuộc, người ngợm như đi mượn, nôn nao, chóng mặt, đau nhức, thở rít, tức ngực không biết tả thế nào cho đúng nhưng thật sự chỉ muốn ra đi luôn cho mát mẻ. Thấy vợ mệt lả, cái mặt ông ý thừ ra không còn mạnh mẽ như ngày nào, miệng vẫn cố động viên: “Cố lên, mai đỡ bà muốn gì tôi cũng chiều! Nhũn thế này còn làm ăn gì được hả?”. Đau quá mà tôi phải phì cười, đợi lão đi mua cơm nước mắt mới dám rơi, mệt quá nên không nhấc nổi tay lên để lau, cứ kệ cho lăn từ má xuống cằm ướt hết cả hai vạt áo.
Chị Thúy bên đàn gia súc của mình
Có hôm, tôi dặn lão ở nhà trông cháu, tôi chạy ù sang nhà bà chị dâu có tý việc. Bà chị dâu tham công tiếc việc nên vẫn ngoài chợ, chứ không hai chị em mà gặp nhau lại buôn cả buổi chiều. Tôi lại lóc cóc chạy về nhà, vừa tới cổng, thấy nhà cửa yên ắng, chắc thằng cháu ngủ nên tôi rón rén đi vào. Ông nó đang ôm cháu ngủ trên ghế mà tay liên tục lau nước mắt. Không có vợ ở nhà lại bày trò khóc lóc một mình rồi đây. Có ai dỗ đâu mà khóc lắm thế chứ! Tôi sắp phải xa chồng xa con tôi chả khóc thì thôi ông làm sao mà phải khóc!?! Cái cảnh chiều chờ con đi làm về, nhà cửa vắng hoe, thấy người đàn ông đó khóc mà tôi bủn rủn, không lẽ mình sắp chết thật sao? Bóng lưng gầy guộc kia sẽ hàng ngày một mình khóc thầm cho tới cuối đời ư? Thật sự chưa bao giờ tôi sợ chết, sợ phải xa ông ý và thương ông ý như bây giờ!
Cố em gái “la sát” – cứu chị ung thư thành công
Bình thường khoẻ mạnh thì mấy anh, chị, em cũng ít có cơ hội gặp nhau. Từ ngày đổ bệnh, buổi sáng và tối nhà lúc nào cũng đông vui như có đám. Thấy cũng đỡ tủi, nhiều khi nghĩ quẩn, có bệnh lại hoá hay, mới hiểu hết tình thương mà mọi người trong gia đình dành cho mình. Hôm trước, cậu em trai đóng mấy chục triệu viện phí thì hôm sau cô em gái biếu mấy trăm triệu thuốc thang, chạy đôn chạy đáo đến là khổ. Mình mệt thì không sao nhưng mấy thứ phải phiền hà, liên luỵ người thân thì thật sự áy náy. Dì nó vẫn bảo: “Chị không chịu khó nghỉ ngơi, ăn uống cho đủ thì mặc áo quan xấu xí xuống gặp ông bà không ai nhận con nhận cháu đâu đấy, bình thường xinh đẹp, đẫy đà mà có mấy lần hoá trị đã tọp thế này thì không ai mê được!”. Đấy, cứ tếu táo thế thôi mà cũng vài lần gặp đứng khóc tức tưởi trong nhà vệ sinh, chắc lo bà chị chết không có ai cãi nhau đây mà.
Rồi hai vợ chồng dì với các cháu lùng sục hỏi han khắp nơi, hết lang y, thần ý lại đến bác sĩ đầu ngành về các phác đồ cho bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối. Có bệnh vái tứ phương, thử hết loại này tới loại khác mà lần hoá trị nào tôi cũng nghe được một câu duy nhất của bác sĩ: Cố lên chị ạ! Cố chứ, nhưng cố mà không ăn thua gì thì cố làm gì? Chết sớm cho khoẻ ma, tôi nghĩ thế thật.
Hôm đó, đang chuẩn bị cơm tối, dì nó gọi điện: “Chị mở tivi lên đi, VTV1 nhé! Có sản phẩm CumarGold Kare, phát triển từ công trình nghiên cứu về phức hệ Nano FGC của TS Hà Phương Thư hỗ trợ người bệnh ung thư đấy! Mở ngay đi!”.
Nghe vậy, mở cứ mở chứ tôi cũng không kỳ vọng lắm. Cũng như bao lần khác thôi, chắc gì đã khỏi. Xem xong tôi cũng quan tâm ít nhiều, định bụng bảo hôm nào lên hoá trị lần nữa thì tiện mua một thể. Nào ngờ, sáng hôm sau dì nó đã vác 10 hộp qua nhà ép uống ngay. Nó bảo đây là sản phẩm được bào chế 100% từ thiên nhiên, có chứa Nano Curcumin, Tam thất và Rong biển, đều là các thảo dược hỗ trợ điều trị tốt cho bệnh nhân ung thư, chị đọc kỹ và làm đúng theo chỉ dẫn xem có tiến triển gì không? Bị lão chồng và em gái canh, tôi uống rất điều độ đúng theo phác đồ 3 tháng. Đến tháng 1/2019 đi tái khám, nghe bác sỹ nói: “Về phòng hội chẩn gấp!” trong vẻ mặt rất nghiêm trọng, tôi tý nữa tụt huyết áp vì sợ – lẽ nào mình sắp đi thật???. Lết tới cố tới phòng, bác sĩ mặt tươi tỉnh: “Chúc mừng chị! Đúng là kỳ tích! Khối u giảm, mọi thứ tiến triển rất tốt!”
Hai vợ chồng sướng quá ôm nhau khóc khiến bác sĩ bối rối. Gọi ngay cho dì nó báo cáo, dì cũng khóc qua điện thoại luôn, các con đứa nào cũng vui. Nhà ai có người bị ung thư rồi thì biết vất vả, khổ sở như thế nào, tâm lý lo sợ, hoảng loạn lắm chứ. Nói sợ mọi người cười, mỗi bữa giờ tôi phải chơi được 4 bát cơm mới thấm! Ăn khoẻ, ngủ ngon, hoá trị buổi sáng chiều về vẫn chạy ù ra đồng cấy được vì không còn cảm giác đau nhức, khó chịu, nôn nao nữa. Lão chồng mắt sáng ngời: “Giờ mà láo là ăn đòn như chơi đấy, đừng đùa!”. Còn cô em gái: “Giờ chị ấy cần CumarGold Kare hơn anh em mình rồi, anh lại sắp được động chân động tay rồi còn gì!”
Chuyện trò dông dài vậy, mong những ai đang có bệnh giống tôi sẽ luôn giữ tinh thần lạc quan và nối được duyên lành với CumarGold Kare – một sản phẩm mà cả họ nhà tôi gọi là Ân Dược!
Hà Nội, ngày 6/7/2019
Thuý
Xem thêm chia sẻ của chị thúy tại Video:
CHÚNG TÔI HY VỌNG ĐƯỢC ĐỒNG HÀNH CÙNG BẠN TRONG CUỘC CHIẾN CHỐNG UNG THƯ
GPKD số 0105440255 do sở KH & ĐT TP Hà Nội
cấp ngày 05/08/2011
Sản phẩm này không phải là thuốc và không thay thế
thuốc chữa bệnh - Hiệu quả của sản phẩm tuỳ thuộc
vào cơ địa của mỗi người
CÔNG TY CỔ PHẦN DƯỢC MỸ PHẨM CVI
Lô đất CN1-08B-3 Khu công nghiệp công nghệ cao 1
- Khu công nghệ cao Hòa Lạc, Km 29 đại lộ Thăng Long, xã Thạch Hòa, huyện Thạch Thất, TP. Hà Nội.